Friday, 18 August 2017
Taney statue removed from Md. state house grounds overnight
Taney statue removed from Md. state house grounds overnight
Workers dismantled a statue of Supreme Court Justice Roger B. Taney outside the Maryland State House in Annapolis, Md.
Workers dismantled a 145-year-old statue of Supreme Court
Justice Roger B. Taney outside the Maryland State House shortly after midnight
Friday, the latest ripple effect from last weekend’s deadly violence at a rally
of white supremacists in Charlottesville.
Maryland Gov. Larry Hogan (R) said his revulsion at what
happened in Charlottesville — at a demonstration purportedly in defense of a
statue of Confederate Gen. Robert E. Lee — prompted him to change his mind
about the Taney statute and push for its removal, an act long sought by civil
rights groups.
The State House Trust board voted Wednesday to remove the
memorial to Taney, a former chief justice who defended slavery in the court’s
1857 Dred Scott decision. Taney’s ruling said blacks, whether slaves or not,
could never be U.S. citizens.
Police blocked off the streets around the State House complex
Thursday evening. A crane and two flatbed trucks arrived shortly after
midnight, and a crew soon began the process of removing the memorial from its
base, with more than two dozen bystanders looking on, mostly local residents
who figured the road closure must have been a sign that the monument would be
coming down soon.
Some witnesses commented that Taney’s likeness, gazing slightly
down, appeared to be bowing its head in shame as workers pulled straps around
his frame.ew Photos
“It’s just a bad statue overall,” said Robb Tufts, 43, of
Annapolis. “He’s all hunched over like Ebenezer Scrooge . . . we deserve to celebrate the heroes of Maryland, not the
villains of history.”
As the crane’s arm started extending toward the monument shortly
after 1 a.m., sprinklers erupted on the State House lawn, sending crew members
scrambling and briefly disrupting their work, as though Taney was making a last
stand atop his perch.
After work resumed, the crane lifted the statue and maneuvered
it to a flatbed truck, where the memorial was wrapped in a tarp and driven away
around 2:20 a.m.
Hogan’s spokesman, Doug Mayer, said the monument would be placed
in an undisclosed state storage facility. The perch remained on the lawn,
covered by a wooden box.
A different statue of Taney and three Confederate memorials in
Baltimore were taken down under cover of darkness early Wednesday.
President Trump, who has made conflicting statements about who
is to blame for the violence in Charlottesville, has decried the removal of
monuments, saying on Thursday that the “history and culture of our great
country” was “being ripped apart.”
Cookie Washington, an African American who turned 59 on Friday
and has lived in Annapolis since childhood, said seeing the demise of Taney
statue “felt like a birthday treat.”
“With what’s happening in this country lately, it doesn’t feel
welcoming for everyone,” she said. “I’m glad to see this.”
The removal of the memorial in Annapolis came hours after
Maryland Senate President Thomas V. Mike Miller Jr. (D-Calvert) lashed out at
the governor for not holding a public hearing on the issue before the State
House Trust board voted.
In a letter to Hogan, Miller defended Taney’s legacy and long
record of government service, and said the memorial should stay put to help
educate people about the past. He also criticized Hogan for pushing a vote on
the matter “outside the public eye.”
Hogan is chairman of the State House Trust board, which voted by
email — its traditional method — to remove the Taney statue and make plans for
storing or relocating it. Miller, House Speaker Michael E. Busch (D-Anne
Arundel) and Maryland Historical Trust chair Charles L. Edson are also members
of the panel.
Mayer said Thursday that Miller is “completely within his right
to continue defending Roger Taney,” adding that Hogan and the Senate leader
would have to “agree to disagree.”
Busch
called for removal of the statue on Monday, saying that “the time has come for
Taney to come down.” A spokeswoman for his office said the speaker’s decision
was influenced by Saturday’s deadly white nationalist rally in Charlottesville and the racially motivated 2015
mass shooting at an African American church in Charleston, S.C.
Hogan announced on Tuesday that he would take action to remove the monument, saying
it’s “the right thing to do.”
Busch,
Edson and Lt. Gov. Boyd Rutherford (R), who serves as Hogan’s designee on the
board, voted infavor of taking down the monument. Miller did not vote.
The Senate president said in his letter that voting by email was
“just plain wrong” and that the matter was “of such consequence that the
transparency of a public meeting and public conversation should have occurred.”
Miller, who is known to be an avid reader of history, credited
the former chief justice for “anti-slavery words and actions,” saying that
“unlike George Washington who freed his slaves upon his death, Taney freed his
slaves early in his life.”
Local Headlines
newsletter
Daily headlines
about the Washington region.
Sign up
He also noted Taney’s many roles in public service, including
state lawmaker, Maryland attorney general, U.S. secretary of war, U.S. attorney
general and U.S. treasury secretary.
The state placed the Taney statue on the lawn of the capital
complex in 1872. Since then, it has added interpretive plaques explaining the
controversy over his divisive Dred Scott opinion and erected a statue of
Thurgood Marshall, a Baltimore native who was the first African American
Supreme Court justice, on the opposite side of the State House.
The trust also agreed last year to erect statues in the State
House honoring abolitionists Harriet Tubman and Frederick Douglass.
Benjamin Jealous, the former NAACP president who is seeking the
Democratic nomination to challenge Hogan in 2018, said Monday that he would
push to take down all Confederate statues in the state if he is elected.
Responding to news of Miller’s letter, Jealous said he was
“disappointed to hear there would be any opposition to this issue.” State
leaders, he said, “should be setting the right example for our children, who
should know that when the time came, we had the courage to say there’s no room
for symbols of hate in our state.”
Read more:
source: (https://www.washingtonpost.com/local/md-politics/md-senate-president-slams-hogan-for-fast-vote-to-remove-taney-statue/2017/08/17/41833b12-8390-11e7-ab27-1a21a8e006ab_story.html?utm_term=.260074d4470c)
Chris Long on anthem protest support: 'Time for people that look like me' to step up
By Ngèo Mà Có Tình21:14Chris Long on anthem protest support: 'Time for people that look like me' to step up
No comments:
Chris Long on anthem protest support: 'Time for people that look like me' to step up
Chris Long (56) supports Malcolm Jenkins (27) during his protest Thursday night. (AP)More
The Philadelphia
Eagles’ Malcolm Jenkins has been offering his own statement during the pregame
playing of the national anthem, raising a fist to protest racial injustice.
Teammate Chris Long joined Jenkins on Thursday night, placing a hand on
Jenkins’ shoulder. It was a small gesture in the moment, but it could have
significant impact on the ongoing anthem debate.
Why? Very simple.
Jenkins, like Colin Kaepernick and most — if not all — the anthem protesters in
the NFL to date, is black. Long is white.
“I think it’s a good
time for people that look like me to be here for people that are fighting for
equality,” Long said after the game. A graduate of the University of
Virginia who considers Charlottesville his home, Long spoke out in no uncertain
terms about President Trump’s “both sides” equivocation in the wake of last
weekend’s fatal riots.
“It’s been a hard week
for everybody,” he continued. “I think it’s not just a hard week for
someone being from Charlottesville. It’s a tough week for America. I’ve heard a
lot of people say, ‘You need white athletes to get involved in the anthem
protest.’ I’ve said before that I’ll never kneel for an anthem because the flag
means something different to everybody in this country, but I support my
peers.”
Long then directly
addressed the critics he knew would be rising out of the comment sections and
sports-radio call-ins of the world: “If you don’t see why you need allies for
people that are fighting for equality right now, I don’t think you’ll ever see
it,” he said. “My thing is, Malcolm’s a leader and I’m here to show support as
a white athlete.”
Jenkins is one of a
growing number of athletes taking a strong stand against racial injustice,
using the nonviolent symbolism of silent anthem protest to draw attention to
their cause. Kaepernick, of course, is out of a job at the moment; whether
that’s because of his political protest or his lack of skills is a matter of
some dispute. But Jenkins, a highly regarded safety, ranked 90th on the NFL’s
Top 100 list earlier this year. Like fellow protester Michael Bennett of
Seattle and (possibly) Marshawn Lynch of
Oakland, he’s not so easy to brush aside from a football perspective.
“Stepping out in front
of all those people and the obvious attention that is going to be brought to it
is not an easy thing to do,” Jenkins said after the game. “I think looking at
the atmosphere last year compared to this year, so much has transpired, and in
a negative direction, that I think the stakes are almost higher now.”
“When you get in the position on a platform
where you get a chance to give back and create opportunities for others, that’s
where I want my legacy to be,” Bennett told YahooSports earlier this week. “I want to create opportunities for
others. I want to raise the bar about what we can do as athletes and people.”
____
Jay Busbee is a writer for Yahoo Sports and the author of EARNHARDT NATION, on sale now at Amazon or wherever books are sold. Contact him at jay.busbee@yahoo.com or find him on Twitter or on Facebook.
____
Jay Busbee is a writer for Yahoo Sports and the author of EARNHARDT NATION, on sale now at Amazon or wherever books are sold. Contact him at jay.busbee@yahoo.com or find him on Twitter or on Facebook.
“Logan Lucky” and “Marjorie Prime”
“Logan Lucky” and “Marjorie Prime”
Adam Driver and Channing Tatum star in Steven Soderbergh’s heist movie.
The good
news about the new Steven Soderbergh film, “Logan Lucky,” is that, although
it’s about a heist, it contains not a single person named Ocean. George Clooney
in a well-pressed suit, his bons mots tumbling like dice, is never going to be
an eyesore, but even the proudest Las Vegan will have tired of the spectacle by
now. That explains why Soderbergh, who directed “Ocean’s Eleven” (2001) and its
two sequels, begins the latest movie with so sweaty a statement of intent:
Channing Tatum, busy with his tools, under the hood of a truck. Sitting nearby
is his young daughter, Sadie (Farrah Mackenzie), who passes him the wrenches
that he needs. Caesars Palace seems a long way off.
Tatum plays Jimmy Logan, who lives in Boone County, West Virginia,
and drives an excavator at the mine. As befits a lover of country music, he has
an ex-wife named Bobbie Jo (Katie Holmes), who wears a fringed white top and
rhinestone-studded jeans, and a sister, Mellie (Riley Keough), who works as a
hairdresser. Stopping by Mellie’s salon, Jimmy admits to one of her clients
that he doesn’t like cell phones. “You one of those Unabomber types?” she asks.
Jimmy also has a brother, Clyde (Adam Driver), who lost half an arm in Iraq.
Despite being, in physical terms, the least plausible siblings since Danny
DeVito and Arnold Schwarzenegger, in “Twins” (1988), Jimmy and Clyde are
conjoined in mental sloth. In the words of one onlooker, “You Logans must be as
simpleminded as people say.”
Yet the movie doesn’t always bear out that verdict. For one thing,
the brothers show a casual proficiency that borders on cool. Clyde pours
drinks, with a conjurer’s grace, at a local bar; Jimmy takes off his hard hat
and skims it backhanded into a storage locker, yards away, like 007 tossing his
trilby onto a hat stand. Then there’s the plan. In Jimmy’s kitchen is what
Clyde describes as “a robbery to-do list,” the idea being to steal a cornucopia
of cash from the Charlotte Motor Speedway, in Concord, North Carolina—or, more
precisely, to suck the cash from a vault beneath the track, through a network
of tubes. The boys enlist the aid of a safe-blower named Joe Bang (Daniel
Craig), the only hitch being that he’s in jail. No problem. Clyde gets himself
arrested, by driving briskly through the window of a store, and thrown into the
same prison. He and Joe must break out for the day, hook up with Jimmy, pull
off the theft, and break back in without being missed. All of which sounds
wacky enough, but is it simpleminded?
That question meanders through “Logan Lucky.” What we have here is
a filmmaker of proven liberal credentials (a few years ago, he made a two-part,
four-and-a-half-hour bio-pic of Che Guevara) addressing himself to a patch of
America where those credentials don’t mean jack. Such is the merriment of the
new movie, and so spirited is its pace, that you barely notice the wavering of
the tone. On the one hand, Soderbergh and his screenwriter, Rebecca Blunt, set
up various characters as ninepins—folks like Joe’s brothers, Fish and Sam,
played so broadly by Jack Quaid and Brian Gleeson, and with such raw
redneckery, that they’re begging to be knocked down. Roll up, the movie cries,
watch the hicks toss toilet seats instead of horseshoes! Listen to them mangle
the lingo of the modern age! (“All the Twitters, I know ’em.” “I looked it upon the Google.”) Soderbergh reinforces this overkill with leering closeups;
we’re crotch-side with Joe as he does pushups in his cell, and Clyde slides a
cocktail so near to the lens that he might as well be offering the cameraman a
swig.
On the other hand, check out race day—which, wouldn’t you know it,
happens to be heist day, too. Some of the speedway footage was shot live during
the Coca-Cola 600, one of the premier Nascar events of the year, and Soderbergh
doesn’t just give us the hullabaloo that surrounds it. He gives it to us
straight. As LeAnn Rimes sings “America the Beautiful” and fighter jets fly in
formation above, all the spectators (barring Joe Bang, who needs to stayincognito) bare their heads, and you can feel the film following suit, as you
can when Sadie, shimmering with hairspray and fake tan, carols a John Denver
song at a beauty pageant, with her audience crooning along. What Soderbergh
implies at such moments is that for countless Americans this is the life, and
that you mock it at your peril. And yet, elsewhere, the movie points and
snorts. When historians come to tell the tale of the Trumpian epoch, and of
confused cultural attitudes toward the heartland, “Logan Lucky” will be part of
the evidence.
Then again, many people will leave the cinema with nothing more
profound—or more enjoyable—than the image of Daniel Craig, adorned with a
garish blond buzz cut that makes his blue eyes madder than ever. In jail, he
wears a traditional inmate’s uniform, with black and white stripes. Asked by
Clyde and Jimmy how it’s going when they pay a visit, Joe replies, “I’m sitting on
the other side of the table wearing a onesie. How d’you think it’s going?” The
laugh that met this line when I saw the movie seemed to unlock its good cheer,
and so liberated does Craig appear, on a hollering vacation from his
stern-visaged duties as James Bond, that his mood exalts the whole enterprise.
“I’m about to get nekkid,” Joe says, sprawled on the rear seat of a Mustang
V-8, and he takes great joy in cooking up explosives from gummy bears and
bleach. Soderbergh refuses to get wonkish about the crime; he drops in a few
rum details—for what possible purpose, you wonder, is Mellie painting live
cockroaches with nail polish?—and stands back, as if to say, Let the games
begin.
Once they’re done, we get a late twist that I failed to
understand, plus some wary sleuthing from an F.B.I. agent (Hilary Swank).
Neither addition is necessary, but, then, “Logan Lucky” delights in
superfluities; it’s more about the trimmings than the meat. Not all of them
succeed. Seth MacFarlane isn’t much funnier or more believable as a British
racing driver than Don Cheadle was as a British thief in the “Ocean’s” saga;
whatever strange fixation Soderbergh has on Cockneys, or fake Cockneys, should
be laid to rest. But Katherine Waterston does wonders with a brief role as
Sylvia, a woman who went to high school with Jimmy and wound up as a medic. In
a few minutes, she gives you a hint of the startling ways in which lives can
peel apart and come together again, and she sets Jimmy thinking. He and Clyde
used to fear a Logan family curse, but their exploits here—not the plunder
alone but the patent elixir of hope, savvy, and silliness—break the spell.
If you
are feeling especially dumb, or hungover, steer clear of “Marjorie Prime.”
Michael Almereyda’s film is so subtly smart, and veiled in such layers of
suggestion, that you need to be on your toes from the beginning.
In a beautiful house by the sea, an elderly woman, Marjorie (Lois
Smith), talks to a more youthful man, named Walter (Jon Hamm). He sits erect on
the couch, unflappable and neatly groomed, like Don Draper crossed with a
robot; there’s something not quite right about him, and it’s only at the end of
the scene that the something becomes clear. As Marjorie brushes past him, she
walks through his shoes as if they weren’t there at all. And
they’re not. Walter is a Prime—a computer program, providing a 3-D facsimile of
a deceased person. In this case, the true Walter was Marjorie’s late husband,
and she has chosen to have him return as an earlier self, thus setting an
immediate moral test: if you could summon up those you have loved and lost, at
what stage would you capture them? In their heyday? Or as they were in yours?
Almereyda’s movie, adapted from a stage play by Jordan Harrison,
is technically science fiction, picking through the thorny issues of identity
that grew in “Blade Runner,” yet it looks only lightly futuristic. We never
find out how you order a Prime, or whether it’s just the well-to-do who can
afford one; will the poor continue to mourn as before? At one point, we gather
that Marjorie herself must have passed away, because it’s a reboot of her—not
younger, but more kempt—who chats with her daughter, the sorrowful Tess (GeenaDavis), politely asking for details of the departed Marjorie, so as to become a
more accurate copy. (“I’m vain?” “A little.” “That’s helpful.”) Then we have
Tess’s husband, Jon (Tim Robbins), fond of his Scotch; we wonder whether he, in
turn, will bring forth a substitute Tess, once she is no more, and whether, like
all the humans in the movie, he will be tempted to arrange for an improved or
happier model. “Marjorie Prime” could use a trim, as some of the exchanges
linger too long, but Mica Levi, who worked on “Under the Skin” (2013) and
“Jackie” (2016), contributes another searching score, and the film, with its
coastal haze and its fickle gusts of rain, is likely to lodge in your memory.
Or, as it will soon be called, your hard drive. ♦
Trump said to study General Pershing. Here’s what the president got wrong
By Ngèo Mà Có Tình20:50Trump said to study General Pershing. Here’s what the president got wrong
No comments:
Trump said to study General Pershing. Here’s what the president got wrong
source: "https://www.washingtonpost.com/news/retropolis/wp/2017/08/18/after-barcelona-attack-trump-said-to-study-general-pershing-heres-what-the-president-got-wrong/?utm_term=.3241396409a4"
Gen. John J. Pershing is shown on horseback in front of his summer home and general headquarters at Chaumont, Haute-Marne, France, in 1918. (AP)
A
sordid tale of Gen. John J. Pershing executing Muslim insurgents in the
Philippines at the turn of the century is a favorite of President Trump.
“They
were having terrorism problems, just like we do,” Trump told a throng of cheering supporters in
South Carolina in February 2016.
Pershing
“caught 50 terrorists who did tremendous damage and killed many
people. And he took the 50 terrorists, and he took 50 men and he
dipped 50 bullets in pigs’ blood — you heard that, right? He
took 50 bullets, and he dipped them in pigs’ blood. And he had his men load his
rifles, and he lined up the 50 people, and they shot 49 of those people. And
the 50th person, he said: You go back to your people, and you tell them what
happened. And for 25 years, there wasn’t a problem.”
It’s a
story Trump has repeated, and echoed again Thursday after what
authorities have called a terrorist attack in Barcelona that killed at least 13people and left many more wounded when a driver smashed
his van onto a busy sidewalk.
“Study
what General Pershing of the United States did to terrorists when caught. There
was no more Radical Islamic Terror for 35 years!” he tweeted.
Brian
M. Linn, a history professor at Texas A&M University, did just that nearly
two decades ago when he published “Guardians of Empire,” a book on
the U.S. military presence in Asia from 1902 to 1940.
His
verdict on Trump’s claim?
“There
is absolutely no evidence this occurred,” he told The Washington Post.
“It’s a
made-up story. It doesn’t seem to matter how many times people say this isn’t
true. No one can say where or when this occurred.”
But
Trump’s claims, and the wider belief in a routinely debunked story, has far-reaching
effects. Not only is the story untrue, but the convenient twist — of an
insurgency defeated only with the use of brutal war tactics — points to
precisely the opposite lessons Pershing and his troops learned in the
Philippines campaign from 1899 to 1913, Linn said.
“The
U.S. military learned escalating counterterrorism was not
effective, and they took great steps, including Pershing, to de-escalate,”
Linn said.
Pershing
was a U.S. Military Academy graduate who first earned distinction in the
Indian-American Wars, and later his nickname, “Black Jack,” after commanding
the all-African American Buffalo Soldiers unit.
He was
an astute and battle-experienced captain who in 1899 first arrived in the
Philippines, where he learned the value of defusing tribal grievances among the
Moro, the followers of Islam on the archipelago engaged in tribal violence
and insurrection against the United States. The Philippines
were acquired after the United States won the Spanish-American War in
1898, and an insurrection arose following attempts to
pacify the country as it sought independence from colonial rule.
Pershing
studied the Koran and drank tea with tribal leaders to emphasize
he was there to put down violence, not continue a religious war the Spanish had
waged for centuries.
“He did
a lot of what we would call ‘winning hearts and minds’ and embraced reforms
which helped end their resistance,” Lance Janda, a military historian at
Cameron University, told PolitiFact. “He fought, too, but only
when he had to, and only against tribes or bands that just wouldn’t negotiate
with him.”
In one
series of campaigns between 1902 and 1903 around Lake Lanao on the southern
island, Pershing would focus on more violent religious groups in fortified
positions, allowing them room to escape, Linn said.
Pershing
then bypassed other factions in the area to show he could easily move his
forces around but would not deliberately attack, demonstrating to other tribes
he understood which groups posed a threat.
But
Pershing was also the commander of aggressive offensives that killed women and
children after insurrectionists occupied positions with their
families. Still, Pershing was made an honorary Moro chieftain, Linn said.
Other
atrocities were committed by U.S. forces during the conflict. After a garrison
of Army soldiers was overrun and massacred, a unit of Marines was dispatched in
September 1902 to root out insurgents on the island of Samar on the central
coast. Major Little Waller, who led the Marine unit, arrived from China and was
unfamiliar with the terrain. Fever overtook him, his men panicked and the
Filipino porters carrying his equipment mutinied.
Eleven
porters were executed in a remote area, but news of the act quickly spread.
“Dead men tell no tales, but they leave an awful smell” became a common
American saying afterward, Linn said. Waller was later acquitted in a
court-martial.
But the
episode points to an example of what happens when news of deliberate killings
spreads, Linn said, and if Pershing had committed a theatrical massacre, a
similar result would have been likely.
Linn
began to encounter the Pershing pig blood bullet story after Sept. 11, 2001,
when Internet users searched for religious-themed military operations in
the wake of the terrorist attacks in the United States.
“It
seemed to me to be coming from sources that were strongly anti-Muslim, not
military historians or scholars,” Linn said.
Concerned
faculty at the U.S. Military Academy asked him to disprove the story of
arguably one of its most storied graduates. Pershing would later head the
American Expeditionary Forces in World War I as Commander of the Armies, a rank
held only by two generals in U.S. history — Pershing and George Washington, who
was posthumously awarded the rank in 1976.
Linn
told the U.S. Military Academy, along with fellow Texas A&M professor Frank
Vandiver and author of Pershing’s biography, that no evidence existed to back
up the story.
Still,
the myth persists with another twist of burying insurgents with dead pigs.
In Pershing’s memoir “My Life Before the World War, 1860 — 1917,” he says
fellow officer Col. Frank West told him at least one Muslim fighter was
“publicly buried in the same grave with a dead pig.”
“It was
not pleasant to have to take such measures, but the prospect of going to hell
instead of heaven sometimes deterred the would-be assassins,” Pershing wrote
about juramentados, knife-wielding religious extremists who targeted
Christians.
Linn
said it probably did happen at one point, but he doubts Pershing was involved
or ordered subordinates to commit religiously insulting acts. Other artifacts,
such as letters and memoirs from soldiers there describing similar events, do
not point to credible claims of Pershing’s involvement, Linn said. A 1939 movie
about the conflict starring Gary Cooper, “The Real Glory,” also includes a
scene that resembles those moments and likely fuels the myth, the
historian said.
The
Philippine-American War ended in 1902, with the death of more than 4,200
American and 20,000 Filipino combatants. As many as 200,000 Filipino civilians
died of violence and widespread famine and disease, according to the State
Department. The Moro Insurrection continued for years.
Pershing
served as governor of the mostly Muslim Moro Province from 1909 to 1913, as the
rebellion festered. Pershing’s decision to disarm the Moro in 1913
triggered more unrest, culminating in the Battle of Bud Bagsak in the
south.
Pershing annihilated
the Moro, but Trump’s suggestion of a fabled mass execution leading to
peace is incorrect, Linn said.
“There
was still lawlessness, homicide and banditry” that arguably continued for
decades up to now, he said, as the government continues its brutal crackdown over drug traffickers and users.
Lost in
Trump’s falsehood, Linn said, is the distortion of an officer
who dedicated his life to a certain code of conduct.
“It’s a
terrible defamation of the American soldier,” Linn said. “What does it say
about Americans that they would take 50 people and shoot them? It’s a major war
crime.”
Read more Retropolis:
D-Day’s hero: The man who built the boats that won World
War II
source: "https://www.washingtonpost.com/news/retropolis/wp/2017/08/18/after-barcelona-attack-trump-said-to-study-general-pershing-heres-what-the-president-got-wrong/?utm_term=.3241396409a4"
UVA alum Tina Fey returns to SNL armed with cake to take down Trump and 'chinless turds' in Charlottesville
By Ngèo Mà Có Tình19:36UVA alum Tina Fey returns to SNL armed with cake to take down Trump and 'chinless turds' in Charlottesville
No comments:
UVA alum Tina Fey returns to SNL armed with cake to take down Trump and 'chinless turds' in Charlottesville
Tina Fey, a former "Saturday Night Live" Weekend
Update co-anchor, returned to the studio Thursday night to offer her thoughts on President
Donald Trump and the violence last weekend in Charlottesville, Virginia.
Fey
graduated from the University of Virginia, which is in Charlottesville, in
1992. The college town was the site of a white nationalist protest that turned
deadly last Saturday.
"It
broke my heart to see these evil forces descend upon Charlottesville," Fey
said, appearing with current Weekend Update co-anchors Colin Jost and Michael
Che.
After
seeing Trump public ally condemn violence "on many sides," Fey
said she felt "sick."
In
the face of upcoming rallies this weekend, Fey's advice is to avoid the
"screaming matches and potential violence," and instead, order a cake
with the American flag on it and "just eat it."
"Then
next time when you see a bunch of white boys in polo shirts screaming about
taking our country back and you want to scream, 'It's not our country, we stole
it. We stole from the Native Americans. And when they have a peaceful protest
at Standing Rock we shoot at them with rubber bullets, but we let you chinless
turds march the streets with semi-automatic weapons,'" Fey said.
Fey
explained that "sheetcaking is a grassroots movement ... Most of the women
I know have been doing it once a week since the election."
Her
final advice to "all sane Americans" is to treat the upcoming rallies
"like the opening of a thoughtful movie with two female leads."
"Don't
show up. Let these morons scream into the empty air," she said.
Watch
Fey's full Weekend Update appearance below:
NOW WATCH: Golf legend Greg Norman reveals the truth behind President Bill Clinton's late-night 1997 injury >>
'The Hitman's Bodyguard' review: Assassin meets boy scout; corpses ensue
By Ngèo Mà Có Tình16:28'The Hitman's Bodyguard' review: Assassin meets boy scout; corpses ensue
No comments:
'The Hitman's Bodyguard' review: Assassin meets boy scout; corpses ensue
Michael Phillips is a Chicago Tribune critic.
Samuel L. Jackson and Ryan Reynolds take aim for the umpteenth time in "The Hitman's Bodyguard." (Jack English/Lionsgate)Commercial moviemaking is often a matter of crossing your fingers and worrying about the same thing Gene Kelly did in “Singin’ in the Rain,” when, at the last minute, Monumental Pictures turned “The Dueling Cavalier” into a musical. “You think it’ll get by?” Kelly wondered. Are movie stars enough to sell a breathlessly rewritten paste-up job?
So
it is with “The Hitman’s Bodyguard,” which is not a musical but is, according
to reports, a breathlessly rewritten paste-up job. Once Ryan Reynolds and Samuel L. Jackson agreed to star in this thing, about a
fastidious bodyguard assigned to an “unkillable” hired assassin traveling from
England to The Hague to testify against a brutal dictator, a straight-up action
picture became a crooked sort of action comedy, massively violent but full of
wisecracks in between the head shots.
The
result is passable stupidity leaning hard on its wily leading men. The movie’s
also pretty galling in its unceasing brutality for laughs. Right now some of us
may find ourselves disinclined to see a movie like “The Hitman’s Bodyguard,”with terrorist attacks as sight gags and bodies flying all over London and
Manchester and Amsterdam and points in between. (There’s a considerably better
diversion with a little less blood on its mind, “Logan Lucky,” also opening
this week.)
After
a fatally botched job, “executive protection agent” Michael Bryce (Reynolds) finds himself scrounging for work. His ex-lover, an Interpol agent (Elodie
Yung), guilts him into accompanying Darius Kincaid (Jackson) from a Manchester
prison to The Hague to testify against the dictator. Meanwhile wave upon wave
of Belarusian thugs in league with their murderous former president (Gary Oldman) attempt to kill, and kill
again. Let the insults beginning or ending with Jackson screaming
“m-----f-----” commence!
The
bodyguard and his hit man have a weird history together, which screenwriter Tom
O’Connor details in flashbacks recalling the worst of Guy Ritchie’s movies, where the visual
footnotes and hyperlinked jumps back in time play like lazy storytelling rather
than clever or surprising reveals. Salma Hayek, who usually slums it more
effectively in roles and movies like these, overacts like a fiend as Darius’
imprisoned wife, who goes free once her husband testifies.
Director
Patrick Hughes (“The Expendables 3”) manages one enjoyably frantic Amsterdam
chase sequence, with Jackson and his busy stunt double speedboating along the
canals while Reynolds (and his stunt man) zooms up and down streets on his
motorcycle, with Belarusian thugs in hapless pursuit. The ultraviolence (faces
held against hot griddles, etc.) I can do without; I don’t care if “that’s how
action is these days.” Tellingly, the best laugh in the picture is a bit
involving an aborted getaway and a couple of air bags, not a drop of fake blood
or cartoonish digital effects.
At
one point Oldman decries the “ludicrous charade” of his criminal trial, and the
actor pronounces “ludicrous” with six or seven u’s, i.e., “luuuuuuuudicrous.”
With that one vowel sound, a bored actor earns his paycheck. The movie
persistently blinds the audience with flare-intensive, cheap-looking digital
lensing by Jules O’Laughlin.
No
matter; the film will likely make its money. In a recent interview with Vice,
Jackson said he and Reynolds told the filmmakers: “If people get out of the way
and let us do what we do, we can fix f---ed-up s--- that's on the page, and
they'll look like superstars.” This is how things are today. The better and
more ambitious the writing becomes on the small screen, in every genre, the
more things stay the same at the multiplex.
Michael Phillips is a Chicago Tribune critic.
mjphillips@chicagotribune.com
MPAA rating: R (for strong violence and
language throughout)
Running time: 1:58
Opens: Thursday evening
source: http://www.latimes.com
source: http://www.latimes.com
Thursday, 8 June 2017
Sunday, 21 May 2017
Em vốn là dân ngoan hiền
Em vốn là dân ngoan hiền. Tối ngày đóng cửa sinh hoạt tình dục với tay trái (tay phải bận di chuột). Một hôm thằng bạn cùng clan chơi game với em bảo. Thứ 7 này ông bà già tao về quê. Mày xuống chỗ tao chơi. ;)
Vâng thằng bạn em ở Hải Phòng bác ạ. :/ Em nghĩ tiền xe 70k, đi về hết trăm rưởi cũng chả đáng là bao. Thôi thì về chơi cả anh em. Em trọ học ở Hà Nội làm đệch có bạn .Về đến Hải Phòng nó dắt em ra Lạch Tray ăn thịt chó. Rượu vào ngà ngà. Nó gọi thêm mấy thằng chiến hữu cũng ở Hải Phòng. Công nhận dân Hải Phòng ghê gớm thật. Còn trẻ mà thằng nào cũng xăm + điện thoại anh em ý ới liên tục. Cảm giác ngồi nhậu với một băng toàn hổ báo (hổ báo thật chứ không phải hổ báo bàn phím như em vẫn thường thấy) làm em có cảm giác lạ lạ, vừa thích thích lại vừa sợ sợ.
Ăn uống no say. Chúng nó đòi đi Đồ Sơn chơi gái. Em đi xe Hoàng Long về, thằng bạn đèo ra ăn thịt chó. Giờ nó cũng đi chơi, em ở lại thì lạc lõng. Em nói nhỏ với nó :"Mày ơi tao hết cmn tiền rồi, cho tao xin kiếu". Mục đích của em là để khỏi phải đi chơi gái vì cả đời em từ khi sinh ra chim em nó mới thò ra thụt vào ở tay em. Chứ nào đã bao giờ hửi được mùi lều chõng gái nó ra nàm thao !Tức thì nó dúi cho em 500k bảo, "mày về đây chơi đừng có nghĩ tiền bạc, tao biết mày hai mấy năm chỉ có đi đái với thủ dâm nên cho mày đi mở mang"
Thế là em đành ngậm ngùi (nói ngậm ngùi chứ được đá phò chùa chả sướng bm ra ).Bắt cái taxi 7 chỗ về đến Đồ Sơn. Bọn ma cô tống em vào với một con phò. ...xinh vãi...Vâng, phò chưa sờ vào em em đã chào cmn cờ rồi. Thú thực là nhìn qua màn ảnh với nhìn thật nó khác nhau một trời một vực. Rồi đoạn sau em xin phép censored nhé vì nó cũng chỉ đến thế.
Đấy mới là đoạn mở bài. Bây giờ là thân bài đây. Sung sướng xong em yên chí ra về. Trong lòng bồi hồ lâng lâng. Về đến nhà em cắm đầu vào chơi game trong một cảm giác rất yêu đời. 2-3 hôm sau không hề có cảm giác thèm thủ dâm... Khoảng 4 ngày sau khi đá phò về. Một buổi sáng sớm em tỉnh dậy trong tình trạng thằng bé chào cờ thẳng tưng như mọi khi. Không ngại ngần em phi ngay vào toa lét để giải quyết nỗi buồn sáng sớm. Sờ tay vào chim sao lại thấy nó hơi nhớt. Trong đầu chả suy nghĩ nhiều, có lẽ tối qua mộng tinh vì mấy ngày không bắt sóc thôi màĐi vệ sinh xong em xịt rửa qua loa rồi xách cặp đi học. Đến giờ ra chơi em đi đái, lúc này trời đã sáng rõ. Em vạch chim ra thì lại thấy nhớt.
Ăn uống no say. Chúng nó đòi đi Đồ Sơn chơi gái. Em đi xe Hoàng Long về, thằng bạn đèo ra ăn thịt chó. Giờ nó cũng đi chơi, em ở lại thì lạc lõng. Em nói nhỏ với nó :"Mày ơi tao hết cmn tiền rồi, cho tao xin kiếu". Mục đích của em là để khỏi phải đi chơi gái vì cả đời em từ khi sinh ra chim em nó mới thò ra thụt vào ở tay em. Chứ nào đã bao giờ hửi được mùi lều chõng gái nó ra nàm thao !Tức thì nó dúi cho em 500k bảo, "mày về đây chơi đừng có nghĩ tiền bạc, tao biết mày hai mấy năm chỉ có đi đái với thủ dâm nên cho mày đi mở mang"
Thế là em đành ngậm ngùi (nói ngậm ngùi chứ được đá phò chùa chả sướng bm ra ).Bắt cái taxi 7 chỗ về đến Đồ Sơn. Bọn ma cô tống em vào với một con phò. ...xinh vãi...Vâng, phò chưa sờ vào em em đã chào cmn cờ rồi. Thú thực là nhìn qua màn ảnh với nhìn thật nó khác nhau một trời một vực. Rồi đoạn sau em xin phép censored nhé vì nó cũng chỉ đến thế.
Đấy mới là đoạn mở bài. Bây giờ là thân bài đây. Sung sướng xong em yên chí ra về. Trong lòng bồi hồ lâng lâng. Về đến nhà em cắm đầu vào chơi game trong một cảm giác rất yêu đời. 2-3 hôm sau không hề có cảm giác thèm thủ dâm... Khoảng 4 ngày sau khi đá phò về. Một buổi sáng sớm em tỉnh dậy trong tình trạng thằng bé chào cờ thẳng tưng như mọi khi. Không ngại ngần em phi ngay vào toa lét để giải quyết nỗi buồn sáng sớm. Sờ tay vào chim sao lại thấy nó hơi nhớt. Trong đầu chả suy nghĩ nhiều, có lẽ tối qua mộng tinh vì mấy ngày không bắt sóc thôi màĐi vệ sinh xong em xịt rửa qua loa rồi xách cặp đi học. Đến giờ ra chơi em đi đái, lúc này trời đã sáng rõ. Em vạch chim ra thì lại thấy nhớt.
Lúc này trong đầu em cũng hơi hoảng. Nhưng rồi tự động viên mình, chắc chả sao. Hết hôm nay mà bị gì thì đi khám sau. Đến chiều hôm đấy, em thực sự sợ vì chim em nó vẫn tiếp tục chảy mủ và đi tiểu có hơi buốt buốt. Em lên mạng search tình trạng xem thế nào. .. ... Em gõ từ khóa là các triệu chứng tiểu buốt, chảy mủ đầu dương vật. Thì ôi thôi, nó chính là bệnh LẬU ... Nhưng em vẫn cố động viên mình. Hay là mình chỉ bị nhiễm trùng thông thường. Chắc không phải lậu đâu. Hic hic
Em ra hàng thuốc, mua thuốc "nhiễm trùng đường tiểu, nhiễm trùng niệu đạo". Khi em ra mua, người bán thuốc người ta hỏi "Cậu có quan hệ tình dục với gái mại dâm không ?" Em trả lời "Không" . Rồi người ta phát thuốc cho em, ghi chú là em đeo khẩu trang vì quá xấu hổ. Cầm thuốc về em tự trấn an mình, có thuốc đây rồi. Không phải sợ. Em uống thuốc rất đúng giờ. Nhưng qua hai lần uống thuốc, chiều và sáng hôm sau. Càng ngày em tiểu càng buốt, đầu chim sưng to. Mủ ra ướt quần lót và rất hôi. Em hoảng loạn thực sự. Em đọc trên mạng thấy nói rằng phải 24h mới có kết quả. Em cố gắng chịu đựng cơn nhức buốt và nghỉ học, ở nhà chơi game cho quên cái đau. Em vẫn lỳ không chịu đi khám, quên khuấy mất hôm đấy là thứ 7.
Đến đêm hôm đấy, em mất ngủ vì đau. Lúc nào cũng như có kim chích vào đầu chim, làm em tê dại cả người. Em cố động viên mình, sáng mai đi khám sớm. Sáng hôm sau, đúng 6h30 em thay quần áo, rửa chim sạch sẽ, phi thẳng đến bệnh viện Việt Đức. Đến nơi em mới ngã ngửa ra là chủ nhật bệnh viện không khám bệnh. Em như sụp đổ vì bị cơn đau hành hạ mấy hôm cùng nỗi thất vọng tràn trề. Quay về nhà, em lại âm thầm chịu đựng. Mỗi lần đi tiểu, dòng nước tiểu như sợi dây thép gai rút từ trong chim ra. Nhức buốt không để đâu cho hết. Em đi đái mà muốn phát khóc lên. Em trở nên sợ đi đái. Vì thế em uống thật ít nước để khỏi phải đái nữa. Em đã không biết rằng phải uống nhiều nước thì đái mới không xót. Và đêm hôm đấy em đau quá không ngủ được, đi đái mà em khóc ròng vì đau.
Em hối hận lắm các bác ạ. Chỉ một phút mua vui mà giờ đây em dính căn bệnh xã hội. Em nằm suy nghĩ nhiều lắm. Giờ em chắc chắn em bị lậu rồi. Nhưng còn CĂN BỆNH THẾ KỶ. Nếu em mắc phải HIV thì làm sao đây ? Làm sao đây ? Em mới có 20 tuổi thôi. Còn cả quãng đường dài phía trước.Em éo cần mơ ước xa xôi, vinh hoa phú quý gì.Em chỉ nghĩ rồi đây em bị HIV, em tàn tạ đi từng ngày. Ai sẽ hành AOE mỗi tối. Ai sẽ đá bóng với bọn bạn. Em buồn vô cùng. Trời đất quay cuồng theo mỗi suy nghĩ của em.
Em ra hàng thuốc, mua thuốc "nhiễm trùng đường tiểu, nhiễm trùng niệu đạo". Khi em ra mua, người bán thuốc người ta hỏi "Cậu có quan hệ tình dục với gái mại dâm không ?" Em trả lời "Không" . Rồi người ta phát thuốc cho em, ghi chú là em đeo khẩu trang vì quá xấu hổ. Cầm thuốc về em tự trấn an mình, có thuốc đây rồi. Không phải sợ. Em uống thuốc rất đúng giờ. Nhưng qua hai lần uống thuốc, chiều và sáng hôm sau. Càng ngày em tiểu càng buốt, đầu chim sưng to. Mủ ra ướt quần lót và rất hôi. Em hoảng loạn thực sự. Em đọc trên mạng thấy nói rằng phải 24h mới có kết quả. Em cố gắng chịu đựng cơn nhức buốt và nghỉ học, ở nhà chơi game cho quên cái đau. Em vẫn lỳ không chịu đi khám, quên khuấy mất hôm đấy là thứ 7.
Đến đêm hôm đấy, em mất ngủ vì đau. Lúc nào cũng như có kim chích vào đầu chim, làm em tê dại cả người. Em cố động viên mình, sáng mai đi khám sớm. Sáng hôm sau, đúng 6h30 em thay quần áo, rửa chim sạch sẽ, phi thẳng đến bệnh viện Việt Đức. Đến nơi em mới ngã ngửa ra là chủ nhật bệnh viện không khám bệnh. Em như sụp đổ vì bị cơn đau hành hạ mấy hôm cùng nỗi thất vọng tràn trề. Quay về nhà, em lại âm thầm chịu đựng. Mỗi lần đi tiểu, dòng nước tiểu như sợi dây thép gai rút từ trong chim ra. Nhức buốt không để đâu cho hết. Em đi đái mà muốn phát khóc lên. Em trở nên sợ đi đái. Vì thế em uống thật ít nước để khỏi phải đái nữa. Em đã không biết rằng phải uống nhiều nước thì đái mới không xót. Và đêm hôm đấy em đau quá không ngủ được, đi đái mà em khóc ròng vì đau.
Em hối hận lắm các bác ạ. Chỉ một phút mua vui mà giờ đây em dính căn bệnh xã hội. Em nằm suy nghĩ nhiều lắm. Giờ em chắc chắn em bị lậu rồi. Nhưng còn CĂN BỆNH THẾ KỶ. Nếu em mắc phải HIV thì làm sao đây ? Làm sao đây ? Em mới có 20 tuổi thôi. Còn cả quãng đường dài phía trước.Em éo cần mơ ước xa xôi, vinh hoa phú quý gì.Em chỉ nghĩ rồi đây em bị HIV, em tàn tạ đi từng ngày. Ai sẽ hành AOE mỗi tối. Ai sẽ đá bóng với bọn bạn. Em buồn vô cùng. Trời đất quay cuồng theo mỗi suy nghĩ của em.
Rồi thứ 2 cũng đến. Em quyết tâm phải chữa. Em đau lắm rồi. Em đến viện, xếp hàng. Lúc này em không đi được bình thường nữa vì mỗi lần em đi chim em lại nhói lên. Đau vông cùng. Đợi mãi mới mua được sổ. Rồi lại đợi mãi mới được vào khám. Em tường thuật lại cho các bác đoạn nói chuyện :
- Em khám bệnh gì ?
- Dạ em bị nhiễm trùng niệu đạo ạ. (Em cố dùng từ ngữ chuyên môn để tránh né
- Gần đây em có quan hệ với gái mại dâm không ?
- Không cả tuần em đều ở nhà
- Tôi không bảo tuần, 1,2,3 tuần thậm chí một tháng, có không ?
- Dạ có ạ
- Thế thì em bị Lậu rồi đấy. Em có hay đi chơi gái không ?
- Dạ mới lần đầu ạ
- Đứng lên, tụt quần ra xem nào-...
- Úi giời ơi. Kinh quá. Lậu. Lậu quá nặng. Kéo quần lên đi !-...
- Sướng chưa ? Chơi gái một phút bây giờ nó ra thế này đây. Mà không chỉ có lậu đâu, cậu có nguy cơ dính cả sùi mào gà, giang mai và HIV đấy ! ... ... Tôi không chữa nổi cho cậu đâu. Để tôi giới thiệu sang viện Da liễu người ta làm việc.
- Bác sĩ thương em, chữa cho em với
- Không tôi không biết chữa cái này. Tôi chỉ chữa vô sinh với các khoa nam học thông thường. Chơi gái thì sang Da Liễu !
- Bác sĩ thương em...
- Thương cái gì ? Chơi gái sướng lắm mà sao phải thương ?!
- Em chừa rồi ạ
- Chừa chưa ?
- Rồi ạ.
- Tôi chữa cho cậu một lần. Lần sau đừng để tôi gặp cậu bị bệnh này một lần nữa. Nhớ chưa ?
- Vâng.
- Bây giờ ra làm xét nghiệm đi. Tôi viết giấy cho
Sau đấy là 3 tiếng đồng hồ chạy lòng vòng bệnh viện làm đủ các xét nghiệm. Xét nghiệm siêu vi B, viêm gan, xét nhiệm nước tiểu, dịch niệu đạo (ở dưới có link mô tả chi tiết cái này), xét nghiệm máu, xét nghiệm HIV,v.v... hết gần 800 nghìn !Xét nghiệm xong quay lại, ông bác sĩ kê cho em mấy đơn thuốc.
Em thấy có ghi là thuốc gì đó "tiêm bắp". Em hỏi là ai tiêm thì ông ấy bảo không biết, ở đây không tiêm. Đúng là cái bệnh nhục, đi khám bị kì thị. Nhưng em cũng ngậm ngùi chấp nhận chả dám cãi. Vì ông í toàn nói đúng. Cuối cùng em ra mua thuốc hết hơn 1 triệu. Xách ra nhà thuốc tư nhân. Lại thêm một lần nhục. Đóng tiền tiêm thuốc hết 180 nghìn nữa.
Cái ống tiêm nó to như ống tiêm lợn. Bác sĩ bảo nằm sấp xuống. Kéo quần ra. Đến đây thì em biết là tiêm mông. Rồi ông í đâm cái kim vào mông em. ... ... Nói thật đời em tiêm nhiều, nhưng chưa bao giờ đau thế. Em hét lên vì đau. Bác sĩ vừa tiêm vừa vỗ vỗ mông cho thuốc tan đi và bớt đau, vừa động viên em. Luồng thuốc đi vào mông mà em cảm nhận rõ mồn một, như axit luồn lách trong từng thớ thịt, xót và đau khủng khiếp. Đến lúc bác sĩ rút kim tiêm ra, em nằm đơ như khúc gỗ, không ngồi dậy nổi. Đầu óc choáng váng, em bảo "Bác sĩ cho cháu nằm nghỉ một tí".Mãi 5 phút sau em mới lồm cồm bò dậy. Kéo quần lên, cám ơn bác sĩ rồi về. Lúc về em không dám ngồi lên yên xe vì quá đau. Em cứ nhấp nhổm trên yên. Về đến nhà em quẳng xe đấy leo lên phòng nằm bẹp luôn. Thuốc ngấm vào người nên rất mệt. Mỗi lần đi tiểu nước tiểu ra xanh lè (xanh biển) và nồng nặc mùi hóa chất. Tuy còn đau nhưng em cũng mừng thầm, thuốc đã có tác dụng. Quả thật, 1 ngày sau em hết ra mủ. 3 ngày sau uống thuốc đều đặn, bệnh tình em dần thuyên giảm. Đến hôm nay thì đã dứt bệnh, em tĩnh tâm lại, viết một bài review lại đi chơi gái đá phò nó sướng thế nào.
Tổng quát, em thiệt hại tầm 2 triệu, phải nói dối ông bà già làm mất điện thoại rồi cầm điện thoại cũ đi bán trả nợ (em vay tiền bạn đi khám bệnh). Em thấy có lỗi với ông bà già cũng như hối hận với bản thân lắm. Em xin chừa ! Mong anh em dù đã hay chưa từng đá phò cũng nên tỉnh táo, đừng sướng con cu mù con mắt như em. Cứ người yêu mà ngủ cho cẩn thận.
- Em khám bệnh gì ?
- Dạ em bị nhiễm trùng niệu đạo ạ. (Em cố dùng từ ngữ chuyên môn để tránh né
- Gần đây em có quan hệ với gái mại dâm không ?
- Không cả tuần em đều ở nhà
- Tôi không bảo tuần, 1,2,3 tuần thậm chí một tháng, có không ?
- Dạ có ạ
- Thế thì em bị Lậu rồi đấy. Em có hay đi chơi gái không ?
- Dạ mới lần đầu ạ
- Đứng lên, tụt quần ra xem nào-...
- Úi giời ơi. Kinh quá. Lậu. Lậu quá nặng. Kéo quần lên đi !-...
- Sướng chưa ? Chơi gái một phút bây giờ nó ra thế này đây. Mà không chỉ có lậu đâu, cậu có nguy cơ dính cả sùi mào gà, giang mai và HIV đấy ! ... ... Tôi không chữa nổi cho cậu đâu. Để tôi giới thiệu sang viện Da liễu người ta làm việc.
- Bác sĩ thương em, chữa cho em với
- Không tôi không biết chữa cái này. Tôi chỉ chữa vô sinh với các khoa nam học thông thường. Chơi gái thì sang Da Liễu !
- Bác sĩ thương em...
- Thương cái gì ? Chơi gái sướng lắm mà sao phải thương ?!
- Em chừa rồi ạ
- Chừa chưa ?
- Rồi ạ.
- Tôi chữa cho cậu một lần. Lần sau đừng để tôi gặp cậu bị bệnh này một lần nữa. Nhớ chưa ?
- Vâng.
- Bây giờ ra làm xét nghiệm đi. Tôi viết giấy cho
Sau đấy là 3 tiếng đồng hồ chạy lòng vòng bệnh viện làm đủ các xét nghiệm. Xét nghiệm siêu vi B, viêm gan, xét nhiệm nước tiểu, dịch niệu đạo (ở dưới có link mô tả chi tiết cái này), xét nghiệm máu, xét nghiệm HIV,v.v... hết gần 800 nghìn !Xét nghiệm xong quay lại, ông bác sĩ kê cho em mấy đơn thuốc.
Em thấy có ghi là thuốc gì đó "tiêm bắp". Em hỏi là ai tiêm thì ông ấy bảo không biết, ở đây không tiêm. Đúng là cái bệnh nhục, đi khám bị kì thị. Nhưng em cũng ngậm ngùi chấp nhận chả dám cãi. Vì ông í toàn nói đúng. Cuối cùng em ra mua thuốc hết hơn 1 triệu. Xách ra nhà thuốc tư nhân. Lại thêm một lần nhục. Đóng tiền tiêm thuốc hết 180 nghìn nữa.
Cái ống tiêm nó to như ống tiêm lợn. Bác sĩ bảo nằm sấp xuống. Kéo quần ra. Đến đây thì em biết là tiêm mông. Rồi ông í đâm cái kim vào mông em. ... ... Nói thật đời em tiêm nhiều, nhưng chưa bao giờ đau thế. Em hét lên vì đau. Bác sĩ vừa tiêm vừa vỗ vỗ mông cho thuốc tan đi và bớt đau, vừa động viên em. Luồng thuốc đi vào mông mà em cảm nhận rõ mồn một, như axit luồn lách trong từng thớ thịt, xót và đau khủng khiếp. Đến lúc bác sĩ rút kim tiêm ra, em nằm đơ như khúc gỗ, không ngồi dậy nổi. Đầu óc choáng váng, em bảo "Bác sĩ cho cháu nằm nghỉ một tí".Mãi 5 phút sau em mới lồm cồm bò dậy. Kéo quần lên, cám ơn bác sĩ rồi về. Lúc về em không dám ngồi lên yên xe vì quá đau. Em cứ nhấp nhổm trên yên. Về đến nhà em quẳng xe đấy leo lên phòng nằm bẹp luôn. Thuốc ngấm vào người nên rất mệt. Mỗi lần đi tiểu nước tiểu ra xanh lè (xanh biển) và nồng nặc mùi hóa chất. Tuy còn đau nhưng em cũng mừng thầm, thuốc đã có tác dụng. Quả thật, 1 ngày sau em hết ra mủ. 3 ngày sau uống thuốc đều đặn, bệnh tình em dần thuyên giảm. Đến hôm nay thì đã dứt bệnh, em tĩnh tâm lại, viết một bài review lại đi chơi gái đá phò nó sướng thế nào.
Tổng quát, em thiệt hại tầm 2 triệu, phải nói dối ông bà già làm mất điện thoại rồi cầm điện thoại cũ đi bán trả nợ (em vay tiền bạn đi khám bệnh). Em thấy có lỗi với ông bà già cũng như hối hận với bản thân lắm. Em xin chừa ! Mong anh em dù đã hay chưa từng đá phò cũng nên tỉnh táo, đừng sướng con cu mù con mắt như em. Cứ người yêu mà ngủ cho cẩn thận.
Nói luôn là em đá có BCS đàng hoàng. Nhưng bệnh (theo em đoán) lây lúc nó kèn sáo em. Vì bác sĩ dặn là kèn sáo chỉ khó lây HIV, còn sùi mào gà, giang mai, lậu dễ, thậm chí dễ hơn đi chân trần. Vì miệng nước dãi nó nhiều và lỏng nên dễ chui vào lỗ sáo gây bệnh. Anh em đừng dại như em nhé !
Em xin hết ạ !
Em xin hết ạ !
via: Page Hóng
Saturday, 6 May 2017
#Cách mở khóa các tài khoản dạng FAQ Facebook!
#Cách mở khóa các tài khoản dạng FAQ Facebook!
- B1: Truy cập 1 trong 3 link sau:
- B2: Điền thông tin đầy đủ bao gồm: Tên chính xác của Profile (Trang cá nhân) và Email đăng ký. (nội dung có thể để trống)
- B3: Đợi 1 - 5 phút sau, đăng nhập lại tài khoản bị khóa bằng Email đăng ký. =>>> Acc về :3
=========================
Cũng nhờ tut này mà e đã mở được vài tài khoản dạng FAQ nguyên thủy (app), thuê người mở mất cũng phải 1 - 2tr có khi hơn :3.
P/s Ae để lại <3 thay lời cảm ơn nhé!